Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2013

Mọi người đọc Còn tin là còn sống.

Trận đó

Còn tin là còn sống...

Vươn lên. Nhưng bấy giờ. Những ngày ở đó Biên hặm hụi lần sờ vót tăm tre để bán. Kéo Biên vừa đi vừa đánh. Thế cuộc Biên bắt đầu có nhiều biến động. Đến khi cháu biết chạy. "Bố cháu chẳng có của đâu. Vì "từ hôm ấy đến giờ nó khóc suốt". Ngồi xuống chơi để mẹ chuyện trò với bác". Biên không còn tâm trí nào để kể chuyện.

Nhưng rồi chị bảo anh ấy còn ghen nghĩa là. Lúc này. Biên được xúc tiếp với những người cùng hoàn cảnh. Chị ngơ ngác lắng tai tôi mà đôi mắt như muốn chắt ra những cục nước mắt. ". Đang làm việc ở cơ sở tẩm quất của người mù trên Văn Điển (Thanh Trì) thì bà Quyển bị tai biến huyết quản não. ". Biên hầu như không có bạn. Biên cũng mỏng mày hay hạt. Mọi nguồn sống chỉ trông vào trợ cấp người tàn tật của Biên và sự đùm bọc của bà con lối xóm.

Biên không thể nào ngăn nổi bước chân điên loạn của mẹ. Biên nhờ người nhắn tin rằng con ốm mà cũng chẳng thấy chồng hỏi han lấy một câu. Mỏi mòn thương con suốt những năm tháng nó tập nói.

Cũng chẳng thèm nhận cháu. Biên bỏ dở câu nói. Chị không dám nhắc lại với Biên. Miên man đi viện. Tiền nuôi ăn cho con còn chưa đủ thì cháu An liên hồi đau ốm.

Biên phải nghĩ vì đích mẫu. Trừ đôi mắt mù lòa. Chính những ngày ở đây. Biết là chẳng bao giờ có thêm sự lựa chọn nào khác. Tôi vẫn mường tượng ra số mệnh của Biên. Em sẽ dùng nó để chống chèo. Ở cái tuổi ton tón hồn nhiên mà Biên cứ phải lò dò từng bước từ nhà ra sân. Ngày cháu còn nhỏ thì bố cháu còn ở lại săn sóc.

Hùng buông bát đũa. Lúc ấy thì ai nuôi nấng. Hùng lấy gậy vụt túi bụi vào người Biên. Mỗi một khách. Như thể nó đồng cảm với khiếm khuyết và số phận còm của người nữ giới bất hạnh.

Thật sự. Hôm ấy Biên đi cùng một người bạn khác giới vào hàng ăn sáng gần chỗ làm. Cháu An ra đời. Ríu ran trò chuyện đúng như cái tuổi hồn nhiên của mình. Mươi mâm cỗ cúng tiên sư và mời họ hàng để nhà "cô dâu" đỡ phần tủi phận với xóm giềng. "Nào bé con. Biên cũng ngần ngừ.

Lại nói về mẹ Biên - bà Đặng Thị Quyển. Tưởng sống được với nhau. Lại ăn nói có duyên. Là khách hàng quen nơi Biên làm việc. Mối tình vừa mới nhen thì đã vấp phải sự phản đối kịch liệt từ những người thân của Hùng. Chỉ mình chú rể đến lễ bái gia tiên rồi đưa cô dâu về nhà trọ ở thị trấn Phú Xuyên.

Anh ấy có khuyết thiếu gì đâu mà phải lấy một người không thông thường như mình". Biên kể. Do các thầy của Trường y Tuệ Tĩnh (nay là Học viện Y dược khoa cổ truyền Việt Nam) đến dạy. Chồng nó đưa về. Vì bọn trẻ đồng lứa không thích chơi với một đứa suốt ngày chỉ biết đứng ngồi một chỗ. Đôi mắt người khiếm thị loang loáng nước.

Biên vẫn còn cảm giác sợ. Đám cưới không có nhà trai Nhà chật và tối.

Chị Thái tiếp kể: "Đến lúc xe ôm đưa nó về. Chị mới kéo quần. Ai nhìn thấy cũng khóc.

Lại ra quán hoang nằm. Để cùng nuôi con. Biên bắt đầu lò dò kiếm tiền để nuôi sống bản thân. Xòe đôi bàn tay thô ráp nhưng cứng cáp vì quen lao động nặng. Biên phải chuyển cả chỗ làm. Trách nhiệm làm bố của Hùng cứ mờ dần. Bà ra đấy nằm vì bà tin là mình đã chết. Biên phải xin việc làm ở phố Đỗ Xá (Thường Tín) cho gần nhà để còn chăm mẹ.

Còn yêu. Bà cháu rau cháo nuôi nhau. Mưa gió. Con nhỏ để tự khích lệ mình vững bước trên đường đời.

Kéo áo nó lên xem thì tay chân. Bấm huyệt trên Hà Nội. Nhà ở xã Thống Nhất (cùng huyện Thường Tín). Chủ nhà nơi Biên làm và ở kéo tôi ra một góc kể ngọn nguồn câu chuyện.

Đích mẫu ai chăm. Ai coi ngó và yêu nó thay bà. Năm lên bảy tuổi thì bà Quyển xin cho con được vào Hội Người mù huyện Phú Xuyên.

Thảng hoặc lại chạy vào ôm mẹ. Đứa con nhỏ lon ton. Nuôi con và làm chỗ dựa cho mẹ. Vì con. Vừa thấy Biên. Chị xót quá mới tru tréo lên. Nếu không được tựa những người họ hàng. Khi tôi xoa dầu lên đôi chân bầm dập của Biên. Lủi thủi xinh xẻo cùng nỗi niềm thương con ngày càng trầm lắng của bà Đặng Thị Quyển. Hùng thật sự yêu Biên nên mối quan hệ của họ vẫn được duy trì.

Biên được nhận 25 nghìn đồng bạc công. Biên nói với con. Ông bà nội không nhận con dâu. Em tin vào con đấy. Đến độ. " - Chị Thái. Không biết mạng mẹ con chị sẽ ra sao.

Ai ngờ Biên lại bị đánh lên bờ xuống ruộng. Người ngợm tím bầm tím dập. Tập đi. Được học nghề để tự kiếm tiền nuôi bản thân đã là cả một niềm vui rất lớn. Mẹ Hùng mở cửa và Biên đã chạy thoát. Là sự chắt góp của những người láng giềng. Cháu An vừa biết đi là Biên phải nuốt nước mắt gửi họ hàng để ngược ra trị trấn tiếp tục làm việc.

Mặc cô quỳ gối van lơn. Nghe Biên kêu cứu. Giờ đón dâu. Bà bảo. Biết ăn rồi thì bố cháu.

Hỏi ra mới biết. Chị nhỉ?". Bà khóc nhiều đến độ. Chị nghẹn ngào: "Nhiều lúc em nghĩ hay mình chết quách đi cho xong. Chết. Ngày hôm sau Hùng lại đến tìm Biên.

Nhìn người nó lẩy bẩy đứng không vững. Sấm chớp xé toạc bầu trời bà cũng lao đi. Nhưng với Biên. Ba mẹ con. Các bác sĩ bảo nếu bà còn khóc nữa thì chẳng mấy chốc cũng sẽ mù lòa như con. Biên khẳng định chắc nịch: Em còn có đôi bàn tay khỏe mạnh này.

"Nó về đây với hai cái răng bị mẻ. Mẹ con Biên phải bồng bế nhau về Phượng Dực. BÍCH NGỌC. Bà Quyển đã khóc hết nước mắt. Người cô đơn cô độc như bà (ai hỏi bà cũng nói con cháu bà đã chết tiệt cả). Vượt khỏi lũy tre làng. Hàng xóm cho biết.

20 tuổi Biên được Hội Người mù huyện đưa đi học nghề tẩm quất. Áo quần ướt lại chạy về thay bộ khác. Nếu còn tin là còn sống được. Chết rồi thì con mình ai nuôi. Ngày đó. Dẫu thế. Ông trời còn thương. Đào Văn Hùng hơn Biên ba tuổi. Em vẫn hy vọng anh ấy nghĩ lại. Lục phủ ngũ tạng của bà đều có vấn đề.

Nhưng rồi lại nghĩ. Chị Thái khuyên Biên không nên đi. Và bà đã hóa điên. Bà con chung quanh chạy sang đứng đầy nhà.

"Gia đình anh ấy bảo. Đám cưới chỉ tổ chức ở nhà gái. Sống trong ngôi nhà được một người làng cho thuê với giá chỉ 200 nghìn đồng/tháng. Một ngày không sao nhiêu bận. Cho nên mà Biên bắt đầu có bạn.

Ấn đầu dúi cổ "vợ" xuống ven đường đầy đất cát. Biết đứa con gái bé bỏng bị mịt bẩm sinh. Có ý mời cô đi uống nước để trò chuyện. Biên cứ lủi thủi lớn. Có lẽ đó là cái nghề duy nhất mà những người khiếm thị như cô có thể học được. Làng mạc. Chẳng bao giờ anh ta chịu nghe điện thoại từ người mẹ của con trai mình.

Bầm dập vì ghen Năm 2010. Mắt mù lòa ôm đứa con đỏ. Chết thế rồi thì cũng có khác gì chết đường chết chợ. Cùng với những lời nói đứt đoạn của chị. Chỉ có công chở mẹ con cháu lên viện cho khỏi tốn tiền xe ôm thôi. Thủ túc co quắp. Biết đâu anh ấy nghĩ lại. Sau đến hai lần tai biến huyết quản não. Bà cứ chạy ra cái quán hoang tàn giữa cánh đồng dành cho những người xấu số chết đường chết chợ.

Rồi lại lò dò ra đầu ngõ. Còn về chồng. Nên hai người nảy sinh tình cảm từ khi nào không biết. Thế mà bỗng anh ta nổi cơn tam bành. Em vẫn còn niềm tin chị ạ. Chẳng ngờ Hùng cũng đang có mặt ở đó. Mặt mũi tái mét. Vì ghen.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét